Tuesday, September 16, 2025

Giao Ước Cũ và Giao Ước Mới trong 2 Cô-rinh-tô chương 3

Trong thư 2 Cô-rinh-tô, chương 3, Sứ đồ Phao-lô đã đưa ra một sự so sánh mạnh mẽ và sâu sắc giữa Giao ước Cũ và Giao ước Mới. Ông không chỉ nói về sự khác biệt giữa hai giao ước mà còn giải thích tại sao Giao ước Mới lại vĩ đại và đầy vinh hiển hơn Giao ước Cũ rất nhiều. Bài viết dưới đây sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về ý nghĩa của phân đoạn Kinh Thánh này.

Từ bảng đá đến tấm lòng: Bản chất của hai giao ước

Giao ước Cũ: Phao-lô gọi Giao ước Cũ là "chữ viết khắc trên đá" (câu 7). Đây là một giao ước dựa trên luật pháp của Đức Chúa Trời, được khắc trên hai bảng đá mà Môi-se nhận trên núi Si-na-i. Bản chất của giao ước này là đòi hỏi sự tuân thủ nghiêm ngặt từ con người. Phao-lô cũng gọi nó là "sự phục vụ của luật pháp" (câu 9), vì nó chỉ ra tội lỗi và sự bất toàn của con người, dẫn đến sự kết án và thậm chí là cái chết thuộc linh. Mặc dù Giao ước Cũ có vinh quang, nhưng nó chỉ là sự vinh quang tạm thời, "bóng" của một điều tốt hơn sắp đến.

Giao ước Mới: Ngược lại, Giao ước Mới là "sự phục vụ của Đức Thánh Linh" (câu 8). Thay vì được khắc trên đá, giao ước này được viết "không phải bằng mực, mà là bằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời hằng sống; không phải trên bảng đá, mà trên bảng thịt là lòng người" (câu 3). Điều này cho thấy Giao ước Mới không chỉ là một bộ luật bên ngoài, mà là một sự biến đổi bên trong, được thực hiện bởi chính Đức Thánh Linh. Nó mang lại sự sống và sự công bình, vì nó tập trung vào mối quan hệ thân mật với Đức Chúa Trời, chứ không chỉ là việc tuân giữ các quy tắc.

Sự vinh hiển của Giao ước Mới vượt trội hơn

Phao-lô khẳng định rằng Giao ước Mới có "vinh quang trội hơn" (câu 9) so với Giao ước Cũ. Ông đưa ra một phép so sánh rất ấn tượng:

Vinh quang tạm thời và vinh quang vĩnh cửu: Phao-lô nhắc lại rằng khi Môi-se xuống núi Si-na-i, mặt ông đã rực rỡ đến nỗi dân Y-sơ-ra-ên không dám nhìn thẳng vào. Tuy nhiên, sự rực rỡ đó dần phai đi. Điều này tượng trưng cho sự vinh quang của Giao ước Cũ chỉ là tạm thời và có thể phai tàn. Trong khi đó, vinh quang của Giao ước Mới là vĩnh cửu và không bao giờ mất đi, vì nó dựa trên sự sống lại của Chúa Giê-su.

Sự kết án và sự công chính: Giao ước Cũ là "giao ước của sự chết và kết án" (câu 7, 9) vì nó chỉ ra tội lỗi và sự thất bại của con người trong việc giữ luật. Ngược lại, Giao ước Mới là "giao ước của sự công chính" (câu 9) vì nó ban cho chúng ta sự công chính của Đấng Christ thông qua đức tin. Nó mang lại sự sống và sự tự do, không phải sự kết án.

Mạng che mặt: Rào cản và sự tự do

Phao-lô dùng hình ảnh "mạng che mặt" để minh họa một sự thật thuộc linh quan trọng. Ông nói rằng tấm mạng che mặt Môi-se đã che đi sự vinh quang sắp tàn của Giao ước Cũ (câu 13). Ngày nay, tấm mạng đó vẫn còn trên lòng người Y-sơ-ra-ên khi họ đọc Kinh Thánh Cựu Ước, khiến họ không thể hiểu được ý nghĩa trọn vẹn của nó. Tấm mạng này chính là sự cứng lòng và không tin.

Tuy nhiên, Phao-lô nói rằng khi một người "trở lại cùng Chúa, mạng che mặt sẽ được cất đi" (câu 16). Điều này có nghĩa là khi chúng ta đến với Chúa Giê-su, Đấng đã hoàn thành Giao ước Cũ, tấm mạng đó sẽ được cất bỏ, và chúng ta có thể nhìn thấy vinh quang của Chúa một cách trực tiếp.

Từ vinh quang đến vinh quang: Sự biến đổi của người tin Chúa

Điểm nhấn cuối cùng và mạnh mẽ nhất của 2 Cô-rinh-tô 3 là sự biến đổi của người tin Chúa. Phao-lô khẳng định: "Chúng ta ai nấy đều không che mặt, nhìn xem sự vinh hiển của Chúa như trong gương, thì từ vinh hiển đến vinh hiển, biến đổi thành hình ảnh giống như Ngài, nhờ sự hoạt động của Chúa, tức là Đức Thánh Linh" (câu 18).

Điều này có nghĩa là:

  • Chúng ta không còn bị che mắt bởi luật pháp hay các nghi lễ.
  • Chúng ta có thể trực tiếp nhìn thấy vinh quang của Đức Chúa Trời trong gương mặt của Chúa Giê-su Christ.
  • Nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh, chúng ta đang được biến đổi từng ngày để càng trở nên giống Ngài hơn.

Đây chính là sự khác biệt cơ bản nhất: Giao ước Cũ chỉ có thể chỉ ra tội lỗi, trong khi Giao ước Mới, thông qua Đức Thánh Linh, thực sự mang lại quyền năng để biến đổi chúng ta từ trong ra ngoài. Nó không chỉ là sự thay đổi luật, mà là sự thay đổi của chính con người.